foto1
Stage Pro-sound
foto1
Stage Pro-lighting
foto1
Tube Amplifier
foto1
Disco Bar
foto1
Karaoke & Bistro Systems
e-mail: soundlightingvn@gmail.com
Phone: +84 903 923 527

MISCELLANEOUS ITEMS

Ai đang truy cập

We have 3 guests and no members online

02918582
Hôm nay
Hôm qua
Tất cả
58
190
2918582

10-09-2024 05:02

Đăng ký/đăng nhập

Thảo luận mới

  • No posts to display.

Câu chuyện kể đầu năm

              Mãi tới hôm nay, tôi mới viết được câu chuyện này. Thú thật với các bạn, từ tết đến giờ, tôi muốn viết tiếp những bài kỹ thuật cuối còn sót lại của năm vừa qua, nhưng không sao viết được. Lý do là tôi khoảng gần 2 tháng nay bị mắc cùng lúc 2 chứng bệnh nghề nghiệp mà ngành AT AS hay mắc phải, đó là tai và mắt.

              Bệnh tai thì lâu lắm rồi, lúc đó còn rất trẻ, còn đang đi học nghề điện tử. Vì thường hít khói của mỡ hàn chì nên bị bệnh phổi, lại chữa kháng sinh không đúng cách nên ảnh hưởng tới thần kinh tai. Dù vậy tôi vẫn làm nghề AT và còn làm tốt nữa là khác. Mãi sau thập niên 90 tôi mới giảm dần và chuyển qua AS, một phần là lý do trên. Thời gian gần đây, khi gần tới 50 tuổi bệnh trở nặng hơn, phải đi du lịch nhiều để giảm stress. Cuối năm ngoái, công việc dồn dập, lại vào nhiều bar nghe AT quá lớn, rồi bị stress lần nữa. Cận tết bệnh lên tới mức đỉnh, trong đầu lúc nào cũng có tiếng ồn, như có máy phát điện chạy rì rì gần bên vậy. Mức ồn thường trực 24/24 khoảng 70dB, các bạn thử tưởng tượng như thế nào, chưa điên được là còn may mắn lắm.

              Bệnh mắt thì không biết tại sao, dĩ nhiên, khi có tuổi thì phải đeo kính lão khi nhìn gần thôi, chỉ có lúc sau này, khì vào chỗ hơi tối, phải có đèn pin rọi sáng mới đọc được chữ. Cận tết vừa rồi tôi mới phát giác ra là 1 bên mắt trái có 1 đốm đen che khoảng 1/3 tầm nhìn, nếu che mắt phải thì không nhìn rõ được mặt người. Có lẽ do hồi mới làm AS, khi chỉnh hướng đèn, nhìn trực tiếp vào luồng sáng quá mạnh, lúc đó thì không thấy gì nhưng giờ hơi lớn tuổi mới bị lão hóa con ngươi.

              Ngoài 2 bệnh trên, sức khoẻ tôi vẫn tốt, không bệnh tật gì cả. Vẫn chạy được xe 750cc, ăn uống thoải mái, bia bọt thì hoài nhưng không nhiều, mỗi lần khoảng 5, 3 chai, khi ngà ngà thì tiếng ồn trong tai lai dịu hẳn, đâm ra lại thích uống.

              Tôi kể câu chuyện nói về cá nhân của tôi trên đây là để nhắn nhủ với các bạn trẻ đồng nghiệp một đôi lời. Nghề AT AS của chúng ta đang làm cũng có mặt độc hại của nó. Ở VN chưa có bảo hiểm bệnh nghề nghiệp này nên tốt nhất là ta phải lo cho chính mình. 

              Bên AT, các bạn nào chỉ làm show biểu diễn thì cũng không đến nỗi lo ngại lắm, nhưng bạn nào làm trong bar, vũ trường thì nên quan tâm. Vì phát nhạc disco với âm lượng thường trực ≥ 130dB rất tổn hại tới thần kinh tai, nhất là bạn nào làm DJ thì tác hại nhiều hơn nữa. Bây giờ bạn còn trẻ, có thể chưa nhận ra sự tác hại, cũng như tôi hồi đó, nhưng khi khi lớn tuổi rồi sẽ thấy ngay. Ở nước ngoài, nhân viên kỹ thuật hay DJ đều có chế độ làm việc khá đúng đắn. Mỗi tua làm việc chỉ đúng 45 phút rồi ra ngoài nghỉ ngơi 45 hay 90 phút. Người operator sau khi được nghỉ sẽ hồi phục sức khoẻ, làm việc lại chuyên tâm và đỡ tác hại hơn. Chế độ này tôi thấy ở VN chưa nơi nào có, nhân viên có khi làm việc cả 5,6 giờ liên tục mà không được nghỉ. Bạn hãy lo cho sức khoẻ của mình, đừng vì tiền bạc trước mắt mà quên đi mối di hại về sau.

              Bên AS, với môi trường hàng trăm đèn công suất lớn, chiếu trực tiếp vào mắt cũng rất tác hại. Nhất là chỗ tối, con ngươi mở lớn nhất, khi bị loé mắt là có vấn đề rồi. Khi setup, bạn nên đặt controller càng xa giàn AS càng tốt. Khi điều chỉnh hướng đèn, bạn hãy đeo kính thật đen, nhìn sẽ rõ hơn lại bảo vệ được mắt. Điều này tôi học được của bạn đồng nghiệp Singapore, nhưng thực hiện trễ nên hỡi ơi cũng muộn rồi.

              Dầu sao, dù bệnh tật, tôi vẫn lạc quan và vui vẻ, bỏ qua nỗi buồn và tiếp tục sống như mọi khi. Các bạn thấy, trong About-Me tôi tự đặt mình là Phúc điếc nhưng vẫn đùa là thế giới này chắc chỉ có mình tôi, điếc mà vẫn dám làm AT chuyên nghiệp. Rồi còn dự đoán tương lai sẽ là Phúc mù nữa chứ, đến nay đã ứng nghiệm. Hồi Tết có thằng bạn tôi khi nhậu có đùa: “Mày gần đủ tiêu chuẩn đi ăn mày rồi đó”, tôi mới giật mình, nhưng nghĩ lại cũng chẳng lo bao lăm, còn sức thì còn làm, còn chơi, suy nghĩ lắm lại thêm bệnh. “Quẳng gánh lo đi mà vui sống”.

             Hôm nay, sau cả tháng trời tập Yoga, bệnh cũng giảm nhẹ 50%, tôi mới viết được chuyện này. Những lời hứa sẽ post bài đều hơn, sẽ thực hiện, nhưng chậm hơn một chút. Trước đó, khó có thể ngồi trên bàn làm việc mà suy nghĩ tập trung quá 15 phút, chỉ đủ post trả lời comment, nay thì đã dịu hẳn rồi. Mong sao tôi có thể làm việc như bình thường để không phụ lòng nhiều bạn đã động viên.

             Xin cám ơn bạn đã theo dõi bài này.